We are family
We are family

We are family

Very Happy !
 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
THỐNG KÊ BÀI GỬI
182 Số bài - 38%
79 Số bài - 17%
47 Số bài - 10%
33 Số bài - 7%
32 Số bài - 7%
28 Số bài - 6%
27 Số bài - 6%
20 Số bài - 4%
18 Số bài - 4%
12 Số bài - 3%

Share
 

 đoạn kết của sự chờ đợi

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Baby_lovely
Vip Smod
Vip Smod
Baby_lovely


Tổng số bài gửi : 47
Points : 96
Reputation : 0
Join date : 28/04/2012
Age : 29
Đến từ : ch-tq

đoạn kết của sự chờ đợi Empty
Bài gửiTiêu đề: đoạn kết của sự chờ đợi   đoạn kết của sự chờ đợi Empty4/29/2012, 10:52 am

Phải chăng số phận đã sắp đặt, phải chăng hai chữ duyên nợ được gọi là ”ông Tơ bà Nguyệt” đã cho chúng ta gặp nhau? Cũng có thể gọi đó là sự tình cờ cho cuộc tình của chúng tôi.

Anh ơi! Sao tàn nhẫn với em thế? Câu yêu tôi chưa kịp nói mà anh đã đành lòng bỏ tôi đi, đã bỏ lại một bờ vai yếu ớt đang cần nơi nương tựa. Anh à! Người bạn cấp 2, người con trai lớp 9 mà tôi thương, người mà tôi đợi 5 năm để có được tiếng yêu thương từ phía ấy.

Ngày đó cũng đã đến - cách đây 2 năm, người con trai đó đã tỏ tình với cô sinh viên năm nhất. Thật hạnh phúc biết bao vì niềm vui khôn xiết tôi không thể nói nên lời. Nhưng khoảnh khắc đó chỉ vỏn vẹn trong vòng một tháng, rồi người đã đi nơi mà như chưa bắt đầu tình yêu dành cho tôi... hụt hẫng! Đợi chờ 5 năm đổi lấy là tình cảm đó sao? Ai đã hứa với tôi, ai đã nói với tôi: "Em hãy đợi anh, hãy vì anh mà học thật tốt em nhé! Đừng bao giờ phụ tình cảm của anh, anh đau khổ lắm đấy..." những lời nói ấy toàn giả dối hết thôi sao? Giờ đây tôi sắp ra trường, cô sinh viên năm ba đã già dặn hơn trước, chững chạc hơn trước nhưng tình cảm dành cho anh vẫn vẹn nguyên sâu đậm như ngày nào.

Bạn bè nhiều người nói tôi rằng: “Mày ngốc nghếch, sao cứ đeo đuổi mãi cái tình yêu hư ảo...”, tôi chỉ biết im lặng. Có lẽ là thế, tôi yêu anh, mối tình đầu của mình. Tôi dành trọn con tim cho anh nhưng anh nào hay biết?

Khi anh nói lời yêu thì tôi nói để thời gian suy nghĩ, mặc dù tôi đã suy nghĩ tình yêu đó 5 năm, mặc dù tôi đã đợi câu nói ấy từ lâu nhưng tôi là con gái, lại thêm bản tính tí xíu lại tự ái, tự cao nên tôi chư kịp trả lời thì anh đã rời xa tôi. Lỗi do tôi hay do người đã đổi thay?

Tôi đếm từng ngày từng tháng yêu anh... vậy mà thấm thoát cũng được 8 năm. Sự đợi chờ pha lẫn những giọt nước mắt, đồng hành với nó là sự nhớ thương, buồn tủi để đổi lấy sự vô tình như thế sao?



Tôi muốn biết lý do tại sao cuộc tình chúng ta lại ra nông nỗi này? (Ảnh minh họa)

Tối nay tôi xem bộ phim "Điều nhỏ bé mang tên tình yêu”, tôi muốn có kết thúc giống như cuộc tình của nhân vật Nam và Shone biết chừng nào, thật hạnh phúc. Nhiều lúc muốn quên anh đi nhưng không được. Không ai hiểu được tình cảm của tôi lúc này... tim tôi nhói đau, đau lắm mà cũng yêu anh lắm!

Sao tôi lại như thế này? Tôi cần sao bờ vai anh... cần biết bao! Những tin nhắn, những lời hỏi thăm anh từng gửi, tôi vẫn giữ vẹn nguyên, cả bài hát “Món quà vô giá” và “miss you” nữa... tôi vẫn thuộc từng câu, từng chữ. Tôi hát mọi lúc, mọi nơi, mọi thời gian để gợi nhớ kỷ niệm mà cũng đôi lúc tôi nghĩ, hát như thế để tập quên đi một quá khứ, một tình yêu buồn.

Tại tôi không đủ can đảm, không đủ tự tin vào vẻ bề ngoài để cùng anh trao lời yêu hay tại anh không có lập trường, tin những lời đố kị của người ngoài và bỏ ngoài tai những điều con tim mình mách bảo? Cả hai, đúng không? Không phải giờ tôi đi đào xới lỗi lầm đó do ai mà tôi muốn biết lí do tại sao cuộc tình chúng ta lại ra nông nỗi này...

Sao lại thế chứ? Tôi muốn hét thật to, tôi tự trách mình, tự giận mình sao lại yếu đuối thế? Tôi không thể nào thốt ra lời yêu, càng không thể quên đi hình ảnh của anh. Còn anh nữa, không phải vô tội đâu, anh đã gieo trong tôi sự đau khổ, gieo cho cô bé ngày nào sự thổn thức để rồi bỏ đi - ai cho phép anh đối xử với tôi như thế? Chẳng nhẽ anh có quyền đó sao?

Tôi đã yêu! Không đúng, tôi đã thử yêu nhưng không ai có thể hơn được anh, không một ai có thể thay thế anh trong trái tim tôi. Tôi hận anh! Tôi ghét anh... Không đúng, tôi yêu anh thì đúng hơn. Tôi cần thời gian để quên anh và tôi tự hỏi, thời gian đó là bao lâu?

Anh! Tôi vẫn ở đây, vẫn ở vạch xuất phát, vẫn vạch tình yêu tôi trao anh... vì tôi vẫn đợi chờ anh! Có khi nào sự vô tình khiến anh quay lại phía sau, hãy thử nhìn thôi nhé, có cô bé đang vấp ngã trên đường tình. Lúc đó, anh hãy đưa đôi bàn tay ấm áp để đỡ cô bé đứng dậy vì cô bé vẫn rất cần người nâng đỡ những bước đi của mình.

2920 ngày trôi qua, những lời tôi muốn nói với anh cứ nghẹn trong cổ họng, lạnh lùng trong trái tim... Suốt quãng thời gian ấy, những điều mà tôi không thể thốt lên lời được. Dù biết là quá muộn nhưng tôi vẫn muốn nói với anh rằng: “em yêu anh!”.
a
Tài sản của Baby_lovely


Về Đầu Trang Go down
 

đoạn kết của sự chờ đợi

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
We are family :: Your first category :: Bài viết mới :: Truyện thành viên :: Tình yêu-